Tại Jerusalem, mỗi hòn đá đều có
câu chuyện, mỗi cây ô liu là một lịch sử, và mỗi ngọn núi có tên khác
nhau, tùy thuộc vào người kể cho chúng ta về những địa danh đó là ai.
Bởi vì nơi đây là cội nguồn và nơi cùng chung sống của cả 3 tôn giáo
hàng đầu thế giới: Hồi giáo, Cơ đốc giáo và Do Thái giáo.
Thành
phố ngày nay là một bức tranh khảm vừa cổ kính vừa hiện đại. Từ các bức
tường cũ kỹ đầy những cây bụi phủ rêu phong đến tuyến đường sắt hiện
đại đi qua các cửa hàng cao cấp và khách sạn năm sao của khu phố đi bộ
Mamilla. Cảnh quan sắc tộc của Jerusalem phản ánh sự đa dạng về dân cư,
xã hội.
Bên cạnh vẻ đẹp cổ kính xen lẫn hiện đại của mình, Jerusalem cũng là
khởi nguồn của những tranh cãi gay gắt bất tận. Đây là một thành phố bị
chia cắt, một phần của người Ả Rập, một phần của người Do Thái, và các
bên vẫn đang tranh đấu không ngừng nghỉ cho quyền sở hữu thánh địa này.
Cả Israel và Palestine đều tuyên bố Jerusalem là thủ đô của nước mình.
Israel đã chiếm Đông Jerusalem trong cuộc chiến tranh năm 1967 và sau đó
sát nhập lãnh thổ này vào quốc gia Do Thái, nhưng cộng đồng quốc tế
chưa công nhận chủ quyền này.
Ngoài nổi tiếng là vùng đất tranh chấp
triền miên giữa Israel và Palestine, Jerusalem cũng được biết đến là
thánh địa của cả 3 tôn giáo hàng đầu thế giới là Cơ đốc giáo, Hồi giáo
và Do thái giáo, những tín ngưỡng cùng chia sẻ nguồn gốc chung về Thánh
Abraham.
Trung tâm của thánh địa này
là ‘Thành phố cổ’, một mê cung những ngõ hẹp và kiến trúc lịch sử đặc
trưng cho bốn phần dân cư: Cơ đốc giáo, Hồi giáo, Do thái và người
Armenian. Thành cổ được bao quanh bởi một bức tường và những ngôi nhà
bằng đá pháo đài, cùng các địa điểm linh thiêng nhất thế giới.
Mỗi
một thành phần chủng tộc, tôn giáo sinh sống tại ¼ lãnh thổ thành phố
cổ. Người Cơ đốc giáo có 2 phần vì người Armenia cũng theo đạo Cơ đốc.
Người Armenia sống ở ¼ nhỏ nhất và đó là một trong những trung tâm lâu
đời nhất của người Armenia trên thế giới.
Vùng đất thiêng của Cơ đốc giáo
Vùng đất thiêng của Cơ đốc giáo
Khi bước vào bất kỳ một nhà thờ Cơ đốc
giáo nào, hình ảnh đập vào mắt chúng ta ở trên các bức tường chính là
khung cảnh về thánh địa Jerusalem. Trên đó có vẽ các Trạm Thập tự là một
chuỗi 14 bức ảnh miêu tả hành trình cuộc đời của Chúa Jesus cho tới khi
qua đời. Vào mùa Lễ Mùa Chay các tín đồ Cơ đốc hàng ngày vẫn cầu nguyện
trước mỗi bức tranh này. Với mỗi tín đồ Cơ đốc điều quan trọng nhất
trong cuộc đời họ là tới được Jerusalem và trở thành một người hành
hương đi bộ qua đường Dolorosa – Con đường Đau khổ – theo bước chân của
Chúa Jesus đã từng trải qua khi vác thập tự giá. Từ thời trung cổ, hàng
ngàn Trạm Thập tự đã được tạo ra ở khắp nơi trên thế giới để cho phép
bất cứ con chiên nào cũng có thể hành hương thông qua các bức tranh dù
không có khả năng để thực sự tới được Đất Thánh.
Bethlehem
là nơi sinh của Chúa Jesus, Nazareth là nơi ông lớn lên, nhưng
Jerusalem mới là thành phố thực sự quan trọng đối với các tín đồ Cơ đốc.
Đây là nơi mà Chúa Jesus thuyết giảng, dự ‘Bữa tiệc Cuối cùng’ với các
môn đồ trước khi chết; cũng là nơi ông bị bắt, đưa ra xét xử, bị kết án
tử hình, bị đóng đinh và qua đời; là nơi Jesus bị chế nhạo và tra tấn
bởi những người La Mã chiếm đóng. Đó là nơi, các tín đồ Cơ đốc giáo tin
rằng, ngôi mộ của ông đã được tìm thấy trống rỗng và Jesus đã hồi sinh
từ cõi chết. Do đó, Jerusalem là một nơi đau khổ sâu sắc, tuyệt vọng
cùng cực, nhưng cũng là mảnh đất của hy vọng và cứu rỗi. Đó là trái tim
thiêng liêng của câu chuyện Cơ đốc giáo.
Nhà
thờ tại Jerusalem được quản lý cùng nhau bởi các đại diện của các giáo
phái Cơ đốc giáo khác nhau, chủ yếu là Chính thống giáo Hy Lạp, các tu
sĩ dòng Franciscan từ Giáo hội Công giáo La Mã và Hội dòng Armenia, và
có cả người Ethiopia, Coptics và Giáo hội Chính thống Syria.
Jerusalem
không chỉ là một nơi lịch sử cho các tín đố Cơ đốc giáo, nó cũng là
phép ẩn dụ cho tất cả những gì mà họ khao khát trong thế giới này và thế
giới tiếp theo. Đó là một nơi hoàn hảo, một thành phố hoàng kim, một
thiên đường mà họ sẽ đạt được vào một ngày nào đó sau khi chết. Nó cũng
đại diện cho việc tạo ra một trái đất mới.
Đế chế Hồi giáo ở Jerusalem kéo dài trong 12 thế kỷ
Jerusalem (trong tiếng Ả Rập là al-Bayt al-Maqdis – “Nhà Thánh hóa” – hay đơn giản là Al-Quds, “Thành Thánh”) là nơi quan trọng với người Hồi giáo vì nhiều lý do.
Trước
tiên, Jerusalem là nơi đầu tiên mà tín đồ Hồi giáo hướng về cầu nguyện
(qibla), trước khi nó được đổi sang hướng tới thánh địa Mecca. Khi Nhà
tiên tri Muhammad bắt đầu sứ mệnh của mình vào năm 610 sau công nguyên,
ông đã theo sau Do Thái và Cơ đốc giáo hướng về Jerusalem khi cầu nguyện
hàng ngày và coi Hồi giáo là sự tiếp nối và đổi mới của dòng họ tín
ngưỡng Abraham. Tuy nhiên, ông ước rằng Chúa sẽ thay đổi qibla tới
Ka’ba ở Mecca và đó là những gì đã xảy ra sau đó.
Jerusalem cũng là một nơi quan trọng của chuyến hành trình tâm linh sâu sắc về đêm của Nhà tiên tri Muhammad được gọi là wal-Mi’raj của al-Isra
(“cuộc hành trình ban đêm và hướng thượng”), trong đó ông đã được gặp
hiện thân của Chúa. Cuộc hành trình này bắt đầu từ “nhà thờ Hồi giáo
thiêng liêng” (al-masjid al-haram, tức là thánh địa Mecca) tới “nhà thờ
Hồi giáo xa nhất” (al-masjid al-aqsa, tức là Thánh địa Jerusalem, còn
gọi là Núi Đền).
Theo truyền thuyết
Hồi giáo, nhà Tiên tri đã đi một cách kỳ diệu từ Mecca đến Jerusalem và
sau đó đi lên qua bảy thiên đường, lên đến đỉnh điểm và có một cuộc trò
chuyện trực tiếp với hiện thân của Chúa. Trước khi lên thiên đường, Nhà
tiên tri Muhammad đã dẫn dắt linh hồn của tất cả các vị tiên tri trước
đây của Chúa cầu nguyện, bao gồm tất cả các vị tiên tri trong Kinh thánh
và truyền tụng trong người dân Do Thái. Chính theo cách tiếp nối đức
tin Abraham này, mà người Hồi giáo thường coi al-masjid al-aqsa (còn
được gọi là al-haram al-sharif, hay “Thánh địa Cao quý”) tại Jerusalem
như “Đền thờ của Vua Solomon”. Thánh địa này đã trở thành nơi thiêng
liêng thứ ba trong hành trình hành hương của các tín đồ Hồi giáo.
Các
tín đồ Hồi giáo hành hương tới khu thánh địa này quanh năm, nhưng mỗi
thứ Sáu trong tháng Ramadan, hàng trăm ngàn người Hồi giáo đến cầu
nguyện tại “Thánh địa Cao quý”.
Luật
Hồi giáo đã áp dụng ở Jerusalem kéo dài 12 thế kỷ, dài hơn bất kỳ hệ
thống luật lệ nào khác, dù là của Do thái, La Mã, Ba Tư hay Cơ đốc giáo.
Những điểm nổi bật về chính trị bao gồm cuộc chinh phục của Vua Hồi
Omar, cuộc phục hồi của Saladin từ những người theo chủ nghĩa thánh
chiến, và việc xây dựng lại các bức tường thành của Sulejyman. Ngoài ra,
Jerusalem cũng có lịch sử tâm linh và trí tuệ Hồi giáo mạnh mẽ – ví dụ,
nhà thần học Al-Ghazali được cho là đã dành cả năm để tĩnh tâm, thiền
định và cầu nguyện ở một tháp giáo đường của “Thánh địa Cao quý”.
Từ
năm 1967, đối với nhiều người Hồi giáo, Jerusalem đã trở thành biểu
tượng kháng chiến chống lại sự chiếm đóng các lãnh thổ Ả Rập của người
Israel và tình trạng của Jerusalem là một trong những vấn đề chính cần
được giải quyết như là một phần của bất kỳ thỏa thuận hòa bình nào giữa
Israel và Ả Rập ở hiện tại và trong tương lai. Trong khi đó, các nhóm
cực đoan và khủng bố như al-Qaeda, IS và lực lượng Al-Quds của Iran vẫn
thường xuyên gọi “giải phóng Jerusalem” là một trong những mục tiêu
chính của họ.
Với người Do Thái, Jerusalem là một lý niệm tôn giáo vượt thời gian
Đối với người Do Thái, Jerusalem không
chỉ là một địa điểm thực tế đầy ý nghĩa trong cả lịch sử Do Thái trong
quá khứ và hiện tại, mà đó còn được coi là một lý niệm tôn giáo vượt
thời gian. Khu vực này đã được người Do Thái đầu tiên, Abraham (năm 1800
trước Công nguyên) tìm ra trong khi đi vân du khắp các vùng đất để tìm
“Miền đất hứa”. Theo truyền thuyết, nơi mà Abraham chuẩn bị quyên sinh
đứa con trai Isaac của mình cho Thiên Chúa nhưng sau đã được lệnh không
làm như vậy, bởi đây chỉ là một thử thách về đức tin dành cho Abraham,
chính là địa điểm mà sau đó thành Jerusalem được xây dựng.
Sau
khi người Do Thái đi tới Ai Cập để tránh nạn đói, bị bắt làm nô lệ và
sau đó trở về Israel và David đã chọn Jerusalem làm thủ đô của vương
quốc mình (khoảng năm 1000 trước công nguyên). Do đó, Jerusalem là một
phần quan trọng của vương quốc đầu tiên của Israel. Jerusalem cũng đã
trở thành trung tâm tôn giáo, vì ở đó là nơi vua của vương quốc Israel,
Solomon đã xây dựng Đền thờ – trung tâm thờ phụng quốc gia. Người đứng
đầu tất cả các hộ gia đình Israel đều được yêu cầu phải tổ chức một cuộc
hành hương tới Đền thờ đó ba lần một năm để cùng nhau tổ chức ba lễ hội
lớn.
Jerusalem là thành phố cực kỳ
quan trọng trong thời kỳ đó và những ai không thể hành hương đến đây, ít
nhất cũng nên hướng về đất thánh Jerusalem để cầu nguyện, trong trường
hợp đó, lời cầu nguyện của họ sẽ được nghe như thể họ có mặt. Cho đến
ngày nay, tất cả các giáo hội đều phải hướng về Jerusalem, để những tín
đồ Do Thái được định hướng theo đúng truyền thống. Jerusalem bị phá huỷ
hai lần, lần đầu bởi người Babylon vào năm 586 trước công nguyên, và lần
thứ 2 là trong cuộc chiến Do Thái – La Mã vào năm 70 sau công nguyên.
Người
Do Thái đã phải sống lưu vong trong 2.000 năm tiếp theo, nhưng trong
trái tim họ Jerusalem vẫn còn nguyên vẹn như là biểu tượng của sự thống
nhất quốc gia. Khi nhà nước Israel được khai sinh vào năm 1948, một cách
tự nhiên Jerusalem đã được phục hồi là thủ đô của đất nước.
Ngày
nay, tại nơi Vua Solomon xây dựng Đền thờ vẫn còn lưu giữ được Bức
tường Than khóc – Kotel hay còn gọi là Bức tường phía Tây – là nơi gần
nhất mà người Do Thái cho rằng họ có thể cầu nguyện tới Đức Thánh Cha
Abraham.
Sưu tầm
Sưu tầm

Category:
Bổ ích và thú vị
,
BỔ ÍCH-THÚ VỊ
Comments
Vài website thú vị
************
Số bài viết theo năm tháng & bài mới nhất.
Tìm kiếm
:)
Bài đăng phổ biến
Danh sách Blog của Tôi
HSE !

Tư thế lao động & xương khớp