FreeLancer- Chuyên Nghiệp và Hiệu Quả : 02/22/20 -->

Kỷ vật và những điều nhỏ nhặt

No Comments


Hắn đến Pairs lần này với quyết tâm dành thời gian để đi săn lùng một vật, đó là đồng bạc hoa xòe. Đã nhiều lần hắn tìm mua ở nhà, nhưng chưa thấy đồng nào thật, chỉ toàn đồng giả. May chăng ở xứ sở này còn sót lại thứ đó. Lần trước đến đây đi thăm bảo tàng , hắn mới biết xứ sở này lưu giữ nhiều cô vật của quê hương hắn hơn chính quê hương hắn. Từ chiếc gươm của Thành Thái đến chiếc áo bào của tổng đốc Nguyễn Tri Phương và vô vàn những di tích khác của quê hương hắn nằm ở đây.

Ngày bé mỗi lần hắn ho, bố hắn sốt sắng lấy thuốc cho uống, mẹ đi mua lá xông. Khi xông xong bố còn chưa an tâm, bố lấy đồng bạc hoa xòe mà bố cất kỹ mang ra đánh gió. Đồng bạc gói trong khăn mùi xoa có ít tóc rối của mẹ. Mỗi lần mẹ chải đầu lên trên một tờ giấy trắng, những sợi tóc rơi trên đó được bố gom lại dắt trên vách cửa mắt cáo ngăn phòng khách. Để khi nào cần dùng đánh gió. Tối rối, gừng, rượu , trứng luộc, đồng bạc là thứ hỗn hợp để trị bệnh cảm gió.

 Hắn sợ xông, sợ đánh gió, sợ uống thuốc. Thuốc thì đắng, xông thì nóng ngạt thở, đánh gió thì bố cứ vừa miết cái túi khăn mùi xoa đựng thứ hỗn hợp đó lên hai thái dương, nóng ơi là nóng. Muốn giẫy ra thì bố ghì lấy miết lấy miết để. Vừa miết bố vừa mắng vì tội phong phanh ra gió nghịch.

Dường như trong mấy anh em, thể chất hắn là yếu nhất, da sạm, mắt vàng. Động tí là ho, là sốt. Lạnh một chút, giở trời một chút là ốm ho sù sụ. Sợ nhất mỗi lần đánh gió, bố cạo trên lưng. Hăn rên - bố ơi đau quá. Bố hắn mắng - phải mạnh thế mới ra được chất độc, lần sau chừa đừng ngủ dậy là tung chăn phong phanh chạy ra đường nữa con ạ.





Khi bố hắn mất, đồng bạc cũng chả thấy đâu, rồi cái đồng hồ Odo 10 gông cũng chả thấy đâu, cái quạt Mareli cũng chả thấy đâu nốt. Cái quạt thì hắn nhớ mang máng thằng út mang đi bán thì phải. Tệ lắm, cái thằng nhà có gì xểnh cái là đem bán. Nó chả có khái niệm gì về kỷ vật của gia đình cả.

Hắn vừa đi vừa nhủ khi có tiền, sẽ tìm mua lại dần những thứ đó, những thứ y hệt hồi bố hắn còn sống, hắn sẽ treo ở đúng vị trí trong ngôi nhà như trước kia. Mà chán thật, chả phải đồ vật, mà ngay cả ngôi nhà ở con ngõ nhỏ ấy mấy lần cũng có ý kiến bán để chia. May là giờ ngôi nhà vẫn còn, không thì mua đồ vật cũ đã chết mệt chứ đừng nói mua lại cả một ngôi nhà.