Eva Cassidy | FreeLancer- Chuyên Nghiệp và Hiệu Quả -->

Eva Cassidy

No Comments


Lần đầu tiên tôi biết Eva Cassidy qua bản Time After Time. Bản này thì ai cũng biết qua giọng ca khác chứ không phải giọng ca của Eva Cassidy. Nhưng tôi lại thích phong cách của Eva Cassidy. Tôi đã liên tưởng đến Aretha Franklin khi nghe Eva Cassidy để rồi đi từ ngạc nhiên đến ngưỡng mộ khi tìm hiểu thêm về cô gái da trắng tóc vàng đầy tài năng này. (Ngạc nhiên vì tôi đã không thể tưởng tượng được đây lại không phải là một chất giọng nữ da đen). Cô học guitar từ cha, Hugh Cassidy, từ thủa còn rất nhỏ, và chơi guitar trong ban nhạc gia đình với cha (bass) và anh trai Donny (violin).
Cô không thích kiếm nhiều tiền (đến năm 30 tuổi – 1993 – cô mới có tài khoản ngân hàng), và dù giọng ca tuyệt hảo, cô lại thích làm backup vocal, không thích xuất hiện trước đám đông. Ước mơ tuổi thơ của cô là được hát backup cho Steve Wonder.

Đầu năm 1996, cô bị đau xương hông. Eva nghĩ là hậu quả của việc vẽ tranh tường ba ngày liên tục cho một trường trung học ở Annapolis, nơi cô chuyển đến từ DC. Không ngờ khám nghiệm cho thấy cô bị ung thư xương. Eva không có bảo hiểm, các bạn ca/nhạc sĩ đã làm vài buổi trình diễn kiếm viện phí cho cô.
Cô nhập viện John Hopkins mùa xuân 1996. Bao nhiêu bè bạn đến thăm và tặng hoa. Không thể gặp hết mọi người, cô nhờ mua một đống giấy và bút vẽ để ở hành lang bệnh viện. Mọi người ngồi la liệt vẽ ở hành lang. Cô treo tất cả các bức tranh này trong phòng bệnh, xem như đã gặp bạn.
Tháng 9/1996, người ta tổ chức một tribute concert. Eva đã rất yếu, nhưng cũng đến. Không ai mong đợi cô phải trình diễn nặng nhọc gì, mọi việc đã được sắp xếp thỏa đáng để cô song ca sơ sài với bạn hát Chuck Brown. Nhưng, với một sức mạnh huyền bí, cô đã chơi guitar và hát “What a wonderful world” tặng cha mẹ mình. Đây cũng là lần cuối cùng Eva biểu diễn trước công chúng. Cô ra đi tháng 11 năm 1996, chỉ mới hơn 33 tuổi, làm ngẩn ngơ tất cả những ai đã từng nghe qua giọng hát có một không hai này, dù là nghe lần đầu sau khi cô mất.
Nhà phê bình nhạc Jazz Ted Gioia đã viết rằng:” Có thể bạn sẽ bị thu hút để viết rất nhanh bài “Cảm xúc Cassidy” khi nghe kể về câu chuyện buồn của cuộc đời một nghệ sĩ hơn là sự đo lường về nghệ thuật của cô. Nhưng đừng bị phân tâm, trước hết, Cassidy là một tài năng lớn, một tài năng đã phải đối mặt với sự tối tăm, mù mịt trong suốt cuộc đời như một bi kịch”.
Có lẽ Eva đang ở một nơi nào đó ôm guitar mỉm cười và hát. Cũng có thể cô đang vẽ tranh hoặc đi thu nhặt những hòn sỏi như một thói quen lúc cô còn ở thế giới này. Eva hoàn toàn không phải kiểu người thiên về vật chất. Với cô, vật chất có thể chỉ là vật chất đơn thuần nếu nó không chuyển hóa được giá trị tinh thần. Cuộc sống tuy ngắn ngủi nhưng với Eva như vậy cũng là đủ, những giá trị tinh thần mà cô đã nhận được sẽ khiến cô viên mãn ở thế giới bên kia.
Sưu tầm

Giờ mời các bạn nghe 1 nhạc phẩm rất trầm lắng 





Thân mến ! 

Comments