Nước Mỹ vẫn là Mỹ quốc | FreeLancer- Chuyên Nghiệp và Hiệu Quả -->

Nước Mỹ vẫn là Mỹ quốc

No Comments

Chào bạn !
Vậy là D.Trump đã lên làm tổng thống được 7 tháng.
Giống như bạn hay nhiều người, chúng ta dễ có suy nghĩ như bài viết tôi sưu tầm sau đây.
Thế mới biết, nước Mỹ vẫn là nước Mỹ.
****
Và quan trọng hơn là Sự Cân Bằng của sự vật hiện tượng nói chung khác hẳn suy nghĩ của con người.

Thế giới cực đoan và tị nạn niềm tin.
 
Thế là xong, Donald Trump đã là tổng thống thứ 45 của Hoa Kì trong sự ngỡ ngàng của toàn thế giới và ngay cả 1 bộ phận dân Mỹ. Kì tích thật sự đã xảy ra nhưng không tích cực chút nào.

Người Mỹ thế nào nhỉ? Tôi thật sự muốn tới đất nước đó để hiểu thêm về họ về sự phẫn nộ, giận dữ, thất vọng, phản kháng, cực đoan, ích kỉ, coi nhẹ đạo đức, im lặng của họ. Những người Mỹ trầm lặng thật sự đã làm chúng ta sáng mắt. Hillary Clinton phải thốt lên cay đắng “Chúng ta không thể ngờ được sự chia rẽ sâu sắc trong đất nước này”. Truyền thông và những kẻ có cơ hội nói lên chính kiến đều đứng về phía bà làm cho chúng ta đã nghĩ hẳn là 1 chiến thắng tuyệt đối. 3 lần debate thành công, kinh nghiệm chính trị, đạo đức, hẳn là con ngoan trò giỏi với vẻ ngoài chỉn chu tất cả đều tô vẽ bà hoàn hảo.

Đến khi số phiếu của Trump lên cao, cao dần, bỏ xa đối thủ thì họ mới biết sự ức chế của những người da trắng ít học đã bùng nổ.
Bộ mặt cực đoan của xã hội được coi là dễ hòa đồng nhất được lộ rõ. Một kẻ bỏ xa  mọi giá trị đạo đức nền tảng: coi nhẹ bảo vệ môi trường, khinh thường phụ nữ, phân biệt chủng tộc, khiếm nhã và dâm đãng đang là người đứng đầu 1 đất nước và sẽ là kẻ đi rao giảng đạo đức cho cả 1 xã hội loay hoay.  Những ai tin vào truyền thông đã bị mắc lỡm, đau buồn không chỉ cho sự lựa chọn của nước Mỹ mà còn đau buồn nghĩ rằng giờ chúng ta biết tin vào cái gì?
Năm sau nước Pháp sẽ bầu cử. Nếu như ở Mỹ nữ quyền lên ngôi mọi thứ sẽ dễ thở thì ở Pháp người nhập cư lại sợ cái tên Marie Le Pen được xướng lên. Sẽ là một người đàn bà thép mới của thế giới hiện đại, người đề cao chủ nghĩa dân tộc cực đoan. Nước Pháp dưới thời bà sẽ không còn mở rộng cánh cửa cho dân tị nạn chiến tranh hay nhập cư tri thức. Những kẻ lăm le xin quốc tịch Pháp đang sống trong phập phồng. Nước Pháp sẽ trở nên bảo thủ, cứng nhắc, và khó thở.
Tháng 6 vừa rồi Brexit với cái kết cục cai đắng không ai ngờ. Sự cực đoan của những người Anh lớn tuổi và những người ít học đã khiến thủ tướng điêu đứng phải từ chức ngay lập tức. Nước Anh tạo một bức tường với châu âu, ngăn chặn nhập cư thật đấy nhưng cũng ngăn chặn nhiều điều khác. Sự phẫn nộ của những kẻ luôn im lặng thật đáng sợ. Cái tôi sọ hơn cả là sự lên ngôi của chủ nghĩa cực đoan. Thế giới phẳng đang dần cong lại. “Ngày xưa quả đất hình tròn, ngày này quả đất vẫn tròn thế thôi” Hải Bột nói chí lí. Giờ thì sự toàn cầu hóa đang làm đau những đất nước phát triển, tạo sự phân cấp và những căm giận. Tôi sợ rằng việc mình trú ngụ ở đây cũng đang làm rất nhiều người bực tức. Làn sóng di dân của châu Á và châu Phi đang làm quá tải sức chịu đựng của châu Mỹ hay châu Âu sao?
Một vài người bạn của tôi khi post status FB là bay đi chỗ này chỗ kia, các comment đều hỏi “Đi chơi hay đi định cư”. Tại sao câu hỏi ấy lại tự nhiên phổ biến vậy? Những người việt trẻ đều đang dáo dác tìm chân trời mới. Sống ở VN họ sợ đủ thứ, sợ tới nỗi chỉ coi đó là một chỗ tạm, tìm mọi cách ra đi. Tôi thì chẳng biết nữa, cứ ở rồi lại ở tiếp, chưa thực sự muốn về, nhưng không lí giải được vì sao ngoài tính ham chơi. Bố tôi nói giờ người ta đi không phải là tị nạn chính trị hay chiến tranh mà là tị nạn niềm tin. Người sống trong nước họ thiếu niềm tin quá, thiếu niềm tin vào chính quyền, vào xã hội, vào con người. Mẹ đi ra chợ mua rau mà còn không tin nổi người bán nên phải tự làm vườn rau cho riêng mình. Người nào tin và dám ăn ở ngoài thì đang lần lượt lên đường với những thứ ung thư dạ dày như Trần Lập. Hàng xách tay nước ngoài được rao bán ngập tràn mạng vì không ai dám mua hàng trong nước. Chất lượng hàng không có hay niềm tin chúng ta không còn, không còn 1 chút nào. Chúng ta không tin tưởng ở những người xung quanh nữa.
Ngay cả thiên nhiên tôi cũng thấy mình mất niềm tin. Sáng hôm kia tỉnh dậy thấy tuyết. Tuyết tháng 11 đấy khi mà cây Ginkgo ở công viên còn chưa kịp vàng hết lá. Sáng hôm sau tỉnh dậy thấy nắng tưng bừng. Sáng nay tỉnh dậy thấy mưa thê lương. Thời tiết đang thay đổi chóng mặt, liệu bao nhiêu năm nữa chúng ta sẽ hủy hoại hoàn toàn hành tinh này. Tôi thấy sợ hãi. Thảm họa môi trường, con người cực đoan, chiến tranh, khủng bố, tất cả bày ra như một mâm cỗ đủ đầy ngay trước mặt, chẳng ai dám đụng vào.


Comments