Vì sao không ai nhận ra sự đặc biệt của bạn?
Nếu không tin, bạn có thể thí nghiệm, gặp một ai đó bạn quen và nói
với họ rằng họ chả có gì đặc biệt, rằng họ chỉ hoàn toàn bình thường, và
có vô số sai lầm ngu ngốc. Chắc chắn đó sẽ là lần cuối cùng hai bạn còn
nói chuyện với nhau. Dấu hiệu để nhận ra người đặc biệt nặng hay nhẹ,
bạn có thể dễ dàng phát hiện sau một buổi nói chuyện.
Người đặc biệt sẽ dành 80% cuộc nói chuyện để nói về bản thân họ, về
sự tuyệt vời của họ, về việc họ bị đối xử bất công thế nào, về việc
người khác ngưỡng mộ họ ra sao, về những kế hoạch tuyệt vời của họ (mà
khả năng cao là không bao giờ thành hiện thực), và đôi khi, là về việc
họ sẽ đóng góp thế nào để nâng cao đời sống cộng đồng.
Đừng bao giờ chỉ trích người đặc biệt, họ đặc biệt nhạy cảm với điều đó. ;)
Bây giờ, bạn có lẽ sẽ thắc mắc, nhưng mà mọi người đều nói rằng chúng
ta hãy trở nên đặc biệt, hãy trở nên xuất sắc, hãy trở nên nổi bật
v.v.. Tin buồn đây, chỉ những người có vấn đề về thần kinh mới luôn muốn
trở thành ai đó đặc biệt, muốn trở nên nổi bật, muốn có sự chú ý của
người khác.
Bạn ĐÃ là người đặc biệt rồi, vì sao lại còn muốn trở nên đặc biệt?
Trong toàn bộ vũ trụ này, không hề có một người thứ hai nào giống như
bạn, bạn là duy nhất, không đụng hàng với bất kỳ ai, vậy còn chưa phải
đặc biệt sao?
Có một câu nói rất hay mà Jesus nói với các đệ: “Nếu các chú muốn vào thiên đường, hãy trở nên giống như bọn trẻ con.”
Ông ấy không nói rằng nếu muốn vào thiên đường, chú hãy chăm chỉ là
việc tốt, hãy ăn chay, hãy làm từ thiện, hãy xuất sắc nổi trội, hãy tụng
kinh hàng ngày, hãy yêu thằng hàng xóm, hãy tha thứ cho kẻ thù v..v…
Ông ấy nói, hãy giống như đứa trẻ.
Đứa trẻ là bình thường, nó hoàn toàn thoải mái với việc là chính nó,
nó không có nhu cầu trở thành super star, không có nhu cầu vào thiên
đường.
Chính vì nó không có nhu cầu vào thiên đường, nên thiên đường mở rộng
cửa với nó. Và trước khi bị tụi người lớn làm hỏng và đầu độc những ý
nghĩ sai lệch, thì trẻ con vẫn luôn sống trong thiên đường. Nhìn vào sự
hồn nhiên của chúng, nhìn vào cách chúng không hề cố gắng trở thành bất
kỳ ai, tự nhiên và hoàn toàn bình thường.
Nó thậm chí không hề muốn vào thiên đường, vì thiên đường ở chính
trong sự tồn tại của đứa trẻ. Đó chính là sự bình thường mà tất cả chúng
ta đều sẵn có. Nhà thờ, nhà chùa, trường học, tất cả bọn họ đều nói với
bạn rằng thiên đường là ở đâu đó ngoài kia. Hãy phấn đấu đi, hãy làm
việc tốt đi, hãy tu hành đi, rồi bạn sẽ tới thiên đường, sẽ tới cõi cực
lạc, sẽ hạnh phúc.
Và điều thú vị là hầu hết mọi người đều tin vào lý thuyết đó của
họ.Thư giãn, và hãy cứ bình thường thôi, là điều mà hàng bao nhiêu thế
kỷ nay, các thiền sư đã luôn muốn nói với chúng ta.
Chúng ta không hề cần phải trở thành ai đó đặc biệt, chúng ta không
hề cần sự chú ý của người khác, không cần sự tán dương của họ. Chúng ta
chỉ cần là chính mình, tự nhiên, mộc mạc, đó là sự đặc biệt nhất, là sự
khác biệt nhất, vì đó vốn là bản chất của mỗi người chúng ta.
Và bạn vẫn còn nghĩ mình là người đặc biệt ư?
Tôi đặc biệt hơn bạn nhiều ;)
lúc 06:41 21 tháng 2, 2015
Mong ad có thể nhận được comment sớm ;)