1/ Hôm qua mình cùng Tâm Chánh đi
nhậu ở nhà Võ Đắc Danh. Nhân nói chuyện các nhà văn xưa đa phần đều
không có bằng đại học, Tâm Chánh hỏi rất chân thành, nói anh Lập có đi
học đại học không. Tự nhiên nhớ cái thời sinh viên, cái thời khốn khó
nhưng vui cực. Ngẫm lại chẳng có thời nào vui như thời này.
Mình và thằng Viết (
Nguyễn Xô Viết) có giấy báo trúng tuyển Bách Khoa Hà Nội cùng một ngày.
Mình nhớ khi đó mình đang đi nhặt phân bò ngoài đồng, con Vị hàng xóm
tất tả chạy ra đồng hai tay vẫy vẫy, nói vơ anh Lập nời, anh trúng Đại
học rồi.
Mình vất cả gánh phân bò chạy về
nhà. Con Vị chạy theo mình vừa thở vừa hỏi, nói Bách Khoa là răng, là
trăm khoa à, anh phải học hết cả trăm khoa à. Mình chẳng biết trả lời
sao, nào có biết Bách Khoa là gì, thấy bạn bè tranh nhau thi vào Bách
Khoa mình cũng thi, đứa nào cũng đăng kí Khoa vô tuyến điện mình cũng
đăng kí, cũng chả biết vô tuyến điện là cái gì.
Chiều đó mạ mình chạy
ra chợ mua 2 đồng mực tươi, loại mực cơm nhỏ bằng ngón tay cái. Món này
mình rất thích, bây giờ vẫn thích, đây là món duy nhất mình ăn không
biết chán. Suốt bữa cơm bà cứ gắp hết con này đến con khác cho mình, nói
ăn đi con, ra Hà Nội không có mực tươi mô con. Rồi bà khóc tủi, chắc là
bà cảm phận nghèo mà khóc, con cái đỗ vào đại học mà không thể làm mâm
cỗ để ăn mừng. Ba mình đi vay hàng xóm được ba chục đồng cho mình, anh
chị em bà con kẻ cho ba đồng người cho năm đồng, cộng lại đúng 108 đồng,
đó là món tiền duy nhất mình nhận được từ gia đình. Từ đó cho đến khi
ra trường mình đều tự kiếm sống lấy, không phải xin gia đình nữa, vì nếu
có hỏi xin thì ba mình cũng chỉ có một cách duy nhất là chạy đi vay
mượn.
Nhà thằng Viết làm thợ may, khá
hơn nhà mình nhiều, nghĩa là không bao giờ bị đứt bữa. Ba mạ nó còn mổ
gà làm mâm cỗ ăn mừng, cho nó 200 đồng, bà con tới mừng thêm 100 đồng là
300 đồng. Thấy nó khoe có ba trăm đồng, mình lác mắt. Thằng Viết ra Hà
Nội năm đầu chẳng biết tiêu gì còn gửi tiền về cho nhà, có lẽ cả nước
chẳng có đứa nào đi học lại gửi tiền về nhà như nó. Đa phần chưa hết
tháng đã tiêu sạch bách, viết thư về nhà chữ nghĩa du dương lắm, con
thương con nhớ con yêu… Quan trọng nhất vẫn là tái bút với nhân tiện, à quên… là cái đoạn xin tiền, hi hi.
Buồn cười bà con đến thăm chẳng
có ai dặn dò phấn đấu, tu dưỡng, học giỏi như thời này, toàn dặn dò đề
phòng bị ăn cắp, bị trấn lột. Tâm lý nhà quê cứ ra phố là sợ, nhất là
phố Hà Nội lại càng sợ. Chẳng ai ở Hà Nội cả, thậm chí có người chẳng
biết Hà Nội ở hướng nào, nhưng kể chuyện trộm cắp ở Hà Nội cứ vanh vách,
nói oa chà, Hà Nội trộm cắp như rươi, một mét vuông tám thằng ăn cắp.
Ai nấy nghe thế thì hết hồn. Có một nhúm tiền mà mạ mình may cái túi nhỏ
phía trong lưng quần, găm ba bốn cái kim băng, dặn đi dặn lại cách thức
lấy tiền, giữ tiền cứ y như đang mang theo bảo bối.
Hai thằng đi nhờ xe tải ra Vinh,
từ đó nhảy lên tàu chợ ra Hà Nội. Tàu chợ chật như nêm, hôi rình, ghế
chẳng có, phải trải nilon giữa sàn tàu mà ngồi, thế mà hai thằng sướng
rêm. Suốt đêm hai thằng nằm áp tai xuống sàn tàu nghe tàu chạy say sưa.
Thủa bé đến lúc đó có biết tàu hoả là gì đâu, xem phim, mà chỉ phim
Liên Xô mới có, thấy nó dài loằng ngoằng lao sầm sập thật đã quá trời,
nghĩ bụng tàu bè máy bay chỉ là thứ để ngắm chứ không bao giờ được
hưởng, chẳng ngờ có ngày được ngồi tàu, thật sướng củ tỉ. Tiếng xình
xịch của tàu nghe cũng đã, tiếng còi tàu thỉnh thoảng hú lên, nghe sao
mà sang trọng thế không biết, hi hi.
Ấn tượng đầu tiên bước chân đến
Hà Nội là người và xe nườm nượp, đông hơn cả ở quê khi có hội hè. Thằng
Viết cứ túm áo mình nhìn ra đường phố ngơ ngơ ngác ngác, nói oa chà họ
đi mô rứa hè, họ đi mô rứa hè. Suốt cả ngày hôm đó hai thằng nghĩ mãi
không ra người ta ra đường làm gì mà đông đến thế. Đến khi đến trường
mới choáng, cả mấy ngàn chiếc xe đạp xếp đầy bãi giữ xe. Ở quê vào phiên
chợ, nhiều lắm cũng chỉ có vài chục chiếc, còn ở đây cả mấy ngàn chiếc,
lại toàn xe sang, xe Phượng hoàng, xe Favorite, xe Diamond… đủ cả. Hai
đứa há hốc mồm trước sự giàu sang của học trò Hà Nội.
Lần đầu tiên biết thế nào là cầu
thang, là lan can. Đứng ở tầng 4 nhà C1 nhìn xuống sân trường thấy ngờm
ngợp. Không dám tựa lan can, sợ chẳng may lan can gãy một phát ngã lộn
cổ xuống đất thì tan xương nát thịt. Vào toilet khu giảng đường mới kinh
hoàng, gạch men láng coóng, vòi hoa sen I nôx sáng choang, nhìn cứ
ngất ngây. Thằng Viết lần đầu vào toilet đi ngoài, đi xong nó chạy ra
mắt trợn mồm há, nói ua chầu chầu lập ơi, hố xí sạch đẹp vô cùng, ngồi
ăn cơm trong nớ cũng được. Không bằng mình, toilet ở phòng thí nghiệm có
xí bệt không phải xí ngồi, có lẽ thời này chỉ có phòng thí nghiệm mới
có xí bệt thôi chứ chẳng nơi nào có. Mình đau bụng nhảy vào, thấy cái xí
bệt cứ ngơ ra, không biết đặt hai chân vào đâu, loay hoay mãi không
biết làm thế nào trong khi đau bụng quăn quại. Mình chạy ra gọi thằng
Lân, nó vào toilet thấy xí bệt thì ôm bụng cười rũ. Mình tức, nói mày
chỉ mau lên không tao tương ra cả quần bây giờ. Nó bảo tụt quần ra đặt
đít vào, thế thôi, ngu! Bây giờ nhớ lại cứ cười mãi, đúng là ngu thật.
Mình nhớ lần đầu nhập phòng nội
trú vừa lúc mất điện, anh Tước bảo với mình, nói Lập Lập, cậu kiểm tra
cái cầu chì xem thế nào. Mình cứ đứng trơ ra, đực mặt như ngỗng ỉa. Ở
quê có điện đâu mà biết cầu chì, học vật lý điểm 9 điểm 10 đỏ choét, bảo
vẽ kí hiệu cầu chì thì nửa giây là xong ngay nhưng cái cầu chì tròn méo
thế nào thì chịu. Mang tiếng sinh viên khoa vô tuyến điện mà cái cầu
chì lại không biết, đến nhục. Nhục nhất vào văn phòng khoa, có điện
thoại mình nhấc lên, bên kia đầu dây nói cho tôi gặp cô Dung, mình dạ
rồi đặt ống nghe vào tổ hợp. Cô Dung chạy lại đã thấy điện thoại đặt vào
tổ hợp mất rồi. Cô nhìn mình như nhìn người ngoài hành tinh, nói em
sinh viên năm mấy rồi mà điện thoại không biết dùng. Xấu hổ chết được.
Đám học trò ở quê ra như mình với
thằng Viết ngày mới đến trường đều đứng ngồi khép nép, nhìn đám học trò
Hà Nội đi lại ngênh ngang nói cười tự nhiên như chỗ không người thì
phục lắm, sợ nữa. Đứa nào mình cũng gọi anh xưng em, không dám ho he gì
với chúng nó cả. Nghe chúng nó xổ ra mấy câu tiếng Nga lại càng sợ , lo
ngay ngáy không biết mình có học hành theo kịp chúng nó không. Con gái
Hà Nội thì mê li, rất ngưỡng mộ. Hầu hết đều biết ăn diện, biết đánh
phấn bôi son, các nàng lướt qua khi nào cũng nghe thơm nức. Lại gọi nhau
tíu tít, nói ấy ơi, gì ơi, mình ơi… nghe ngọt lịm sườn. Nghe các nàng
nói, thấy điệu bộ các nàng, cái cách ăn mặc của các nàng tự nhiên thấy
mình quê một cục.
Mình với thằng Viết mới cố tẩy
rửa quê mùa đi cho ra vẻ người Hà Nội. Đầu tiên là tập tọng nói giọng
Bắc, giọng Bắc chả nói được cứ cố vặn lưỡi ra nói cái giọng Bác ngọng,
nói chời ôi, xao thế nhẩy, xung xướng nắm thay… chết cười. Nói thế nào
cũng lòi ra cái ông bọ, thấy cái nhà đẹp thì đua nhau nói ôi giời nhà
đẹp nhỉ, hè? Đấy kìa, nhà đầu kia, tề! Nhỉ, hè!
Mình với thằng Viết đi qua quán
bia hơi, thấy thanh niên ngồi vắt chân chữ ngũ rung đùi bên vại bia,
nhấm nháp lạc rang, thỉnh thoảng nhấp ngụm bia rất là tay chơi. Thằng
Viết hăng hái sắp hàng mua hai vại bia làm tay chơi. Hai thằng cũng vắt
chân chữ ngũ cũng rung đùi ra vẻ đây dân phố. Nhưng khi nhấp vào một
ngụm bia, hai thằng lập tức bụm mồm, mặt nhăn như bị, nói đ. Mạ, như
nước đái bò. Không dám nhổ toẹt, sợ bị chê là quê, cố nuốt cho trôi. Bỏ
hai vại bia không uống thì sợ bị chê là quê, hai thằng bèn mua bánh
ngọt nhai đầy mồm rồi rót bia vào mồm, cố nuốt trôi hai vại nước đái bò,
hi hi đến khổ.
Thằng Viết bây giờ làm giám đốc
sở điện, vừa được điều đi chỉ huy một dự án điện lực Miền Trung rất to,
chả biết tiền bạc có kiếm được không nhưng rượu bia thì bảo đảm bét nhè.
Không biết nó có nhớ hai vại nước đái bò thủa mới từ nhà quê ra tỉnh
nữa không, hi hi.
2 /
2 /
Nghĩ lại ngày xưa đi học đại học
sướng hơn bây giờ. Con cái vào được đại học, bố mẹ chỉ lo giấy bút và
tiền tiêu vặt thôi, còn lại Nhà nước lo tất. Mấy đứa con em miền Nam tập
kết còn được học bổng mỗi tháng 22 đồng, dân Quảng Bình- Vĩnh Linh tụi
mình cũng được 4 đồng một tháng. Vì thế mà
con nhà nghèo rớt mồng tơi như mình mới được học hành tử tế. Đặt hoàn
cảnh của mình rơi vào ngay nay thì tốt nghiệp phổ thông xong là chấm
hết, chẳng mơ chi đại học với đại heo, tiền đâu mà đi học?
Tiêu chuẩn sinh viên các trường
Đại học đều như nhau nhưng không hiểu vì sao sinh viên Bách Khoa ăn ở
vẫn tốt hơn, có lẽ công tác quản lý ở trường này tốt hơn. Sinh viên các
trường khác nhìn vào trường Bách Khoa đều lác mắt. Khu giảng đường do
Liên Xô xây dựng rất hoành tráng, bốn nhà ăn Bách Khoa thuộc loại sạch
đẹp nhất Bộ đại học. Sinh viên Bách Khoa được ăn ngày ba bữa. Buổi sáng
được phát một cái bánh mì ngọt, hai bữa trưa chiều chỉ việc xách miệng
đi ăn, không phải mang theo bát đũa gì. Đến nhà ăn cứ bốn thằng một mâm,
chìa phiếu ra lấy cơm ăn, ăn xong cứ thả mâm bát đấy ra về, mọi việc có
nhân viên nhà ăn lo hết. Giống y chang sinh viên Liên Xô hi hi.
Mình đã đi chơi các trường khác
rồi, chỉ có trường Kinh Tế là kha khá một chút, còn lại đều rất tệ, tệ
nhất là trường Xây Dựng, sinh viên kêu la rầm trời. Trường Sư Phạm khu
nội trú còn ở nhà lá, có năm chập điện cháy trụi cả khu nội trú. Trường
Tổng Hợp bị nạn thiếu nước trầm trọng, các vòi nước ở các khu nội trú
chảy như nước đái thằn lằn, rất khổ. Vì thế nên các anh chị ở các trường
khác khi làm tốt nghiệp thường sang cư trú ở Bách Khoa để có chỗ ăn ở
tốt hơn, thư viện, phòng thí nghiệm cũng tốt hơn.
Các chị phục vụ nhà ăn Bách Khoa
đối đãi với sinh viên rất vui vẻ, thân thiện, ngược hẳn với các đồng
chí mậu dịch viên ở các cửa hàng ăn uống Nhà nước. Các đồng chí mậu dịch
viên này thì kinh lắm, cứ làm như khách hàng đến ăn không của nhà họ,
mặt mày ai nấy như đâm lê, đố thấy có nụ cười trên môi họ. Bảo đảm khi
họ mỉm cười với khách hàng thì trời sập cái đoàng ngay tức khắc, thật
đấy.
Bất kì khi nào mình đến cửa hàng
ăn uống mậu dịch mình cũng gặp một điều khó chịu, chuyện khách hàng cãi
nhau với nhân viên xảy ra như cơm bữa, trong khi suốt 5 năm Bách Khoa
mình chưa gặp bất kì một điều khó chịu nào, cũng chưa khi nào thấy sinh
viên cãi cọ với nhân viên hay nhân viên quát nạt sinh viên. Thực là như
vậy. Cũng có thể có mà mình không biết, riêng mình thấy nhân viên nhà ăn
Bách Khoa thật tuyệt vời. Rất nhiều lần mình đến nhà ăn muộn, vào lúc
nhà ăn đã dọn dẹp chùi rửa, vẫn được ăn uống như thường. Chỉ cần cửa
chưa đóng, nếu lọt vào được thế nào cũng được ăn. Lúc đầu các chị nói
hết giờ lâu rồi em ơi, nhưng mình vờ nhăn nhó gãi đầu bứt tai nói vì thế
này vì thế kia thì rốt cuộc các chị đều cho ăn cả, đôi khi còn được một
mình ăn trọn cả mâm bốn người. Mình nhớ một lần mình đi ăn muộn, nhà ăn
hết sạch cơm canh, mình ra về thì chị M. cầm cái bánh mì kẹp thịt lật
đật chạy đuổi theo dúi vào tay mình, nói thôi ăn tạm, lần sau đừng có đi
muộn quá nha em. Thật cảm động, chị có quen biết thân thiết gì mình
đâu. Thế mà có thằng còn viết trên bảng tin nhà ăn một dòng to đùng: Đề nghị đuổi chị M. ra khỏi nhà ăn số 4 vì xấu quá. Khổ thân, nghe nói chị M. khóc suốt một tuần.