FreeLancer- Chuyên Nghiệp và Hiệu Quả : CHẠY GIẶC !! -->

CHẠY GIẶC !!

No Comments


Giờ thực hành tập làm văn. Thầy Tuân viết lên bảng một dòng chữ lớn: “TẬP LÀM VĂN”. Và kèm theo một dòng chữ nhỏ phía dưới: “Kể chuyện tưởng tượng sáng tạo”.
      Hướng về phía học sinh, thầy nói:
      - Thầy kể chuyện, các em sẽ thêm kết cục vào phần cuối nhé!
      - Thưa thầy, vâng ạ! Học sinh đồng thanh hưởng ứng.
      - Tựa đề là "Chạy giặc". Truyện kể theo ngôi thứ nhất của một cán bộ kháng chiến.


       Cả lớp im lặng, chú ý lắng nghe.

       "Tôi cùng anh Mười hoạt động trong vùng địch  .Chúng  tôi  được   một
 gia đình cơ sở nuôi dấu dưới hầm bí mật.
Đã hơn nửa tháng nay bọn địch quây ráp dữ nên chúng tôi không được lên khỏi hầm. Mọi sinh hoạt cá nhân đều ở dưới hầm. Khổ nhất là không được tắm rửa, người bức bối ngứa ngáy khó chịu. Một buổi tối, thấy tình hình im ắng, chúng tôi rủ nhau lén ra sông tắm. Để tránh sự nhòm ngó của địch, tôi chỉ mặc một chiếc quần xà lỏn, anh Mười bận quần xoóc, như thể hai người nông dân đi dạo mát. Gió mát trăng thanh. Đến bờ sông, tôi cởi quần xà lỏn nhét vào một bụi dứa dại rồi nhảy ùm xuống nước. Chà mát quá! Tôi đã bơi xuôi theo dòng nước một quãng mà anh Mười vẫn còn đứng trên bờ. Bỗng tôi thấy anh chạy dọc bờ sông khoát tay ra hiệu cho tôi lên. Lên tới bờ, nhìn về phía sau thấy mấy cái bóng đen lố nhố. Thôi chết! Bọn giặc! Làm sao bây giờ? Không thể chạy lui để lấy chiếc quần xà lỏn! Người cán bộ hoạt động trong vùng địch chiếm có những giải pháp tình thế rất nhanh. Thấy tôi trên người không có một mảnh vải, anh Mười liền cởi chiếc quần xoóc đưa tôi mặc. Anh còn chiếc quần lót. Anh to béo mà tôi thì bé nhỏ nên chiếc quần xoóc trở nên rộng thùng thình và lỏng lẻo. Đôi khi vừa chaỵ tôi vừa phải đưa tay kéo quần lên để tránh sự cố đáng tiếc dọc đường. Khi bọn địch đuổi tới gần, chúng bắn một băng tiểu liên lên trời để uy hiếp và hô lớn:  "Giơ tay lên!”. Lợi dụng lúc vầng trăng bị mây che phủ, chúng tôi rẽ ngoặt xuống triền sông và chạy thục mạng. Một lúc thì tới một bến đò. May quá, trên bến có chiếc đò ngang. Chúng tôi lao lên  và giục cô lái đò chèo gấp sang bên kia sông. Cô cắm cổ chèo. Đò đi băng băng, Đò vừa cặp bến thì vầng trăng cũng vừa thoát ra khỏi đám mây. Trăng rải ánh vàng trên sông. Anh Mười nhẩy lên bờ và bảo tôi lấy tiền trong túi quần xoóc trả tiền đò. Tôi thò tay xuống toan móc túi quần thì...”
      Thầy Tuân ngừng lại. Học trò sốt ruột dục thầy kể tiếp. Thầy cười bảo phần kết cục giành cho học sinh. Sau vài phút yên lặng, ba bốn cánh tay giơ lên tranh nhau thực hiện phần kết cục. Hưng được thầy chỉ định, sợ bạn tranh mất liền đứng lên ngay:
     -Thưa thầy, cuối cùng là:
"Cô lái đò đoán rằng hai chúng tôi là cán bộ kháng chiến nên xua tay ra hiệu không lấy tiền. Chúng tôi cám ơn rồi biến vào đêm tối.”-  
      -Tốt, kết cục của em vừa hợp lý vừa nêu được ý nghĩa người dân luôn ủng hộ kháng chiên!
       Được thầy khen, Hưng hý hớn ngồi xuống. 

      -Thưa thầy, em nghĩ kết cục thế này:  “ Tôi thấy túi quần lép kẹp. Thì ra ví tiền đã rơi dọc đường lúc nào không biết. Chúng tôi xin lỗi rồi biến nhanh vào đêm tối!” Dung phát biểu xong, lè lưỡi nhìn thầy giáo. Cũng được thầy khen là hay.

      Trong lúc các bạn phát biểu thì Quang, một học sinh giỏi văn ngồi cắn môi suy nghĩ. Được thầy chỉ định, Quang đứng lên. Cả lớp im lặng chờ đợi. Quang liếc mắt nhanh về phía bàn nữ như thăm dò rồi nhìn lên phía bảng đen:
   -  Thưa thầy em kết cục như thế này: “Tôi hốt hoảng. Cô lái đò vội xoay lưng về phía tôi , cúi mặt nhìn dòng sông lấp loáng ánh trăng. Thừa cơ , tôi và anh Mười biến thật nhanh vào bóng tối, không nói được một lời cảm ơn...Mấy ngày sau chúng tôi nghe người ta đồn rằng kết quả cuộc truy đuổi cán bộ đêm hôm trước là bọn địch bắt được hai ...chiến lợi phẩm!”

      Bọn con trai phá tung lên reo hò khoái chí. Còn bọn con gái thì đưa mắt nhìn nhau tủm tỉm cười. Thầy giáo khỏi phải bình luận!
                                                    Thang Ngọ

Comments