FreeLancer- Chuyên Nghiệp và Hiệu Quả -->

Về cấu trúc zen của siêu vi Covid-19

No Comments

BÀI VIẾT CỦA MỘT BÁC SĨ VIỆT KIỀU
(Xin cám ơn Bác Sĩ)
Trong tuần qua, thử nghiệm hơn 100 mẫu virus từ TQ gửi sang. Giờ mới hiểu thêm về đặc tính con Vũ Hán.
Virus Vũ Hán nhân bản rất chậm so với virus flu - chậm hơn rất nhiều vì Error CorrEction ở Rna-seq data. Điều này giống như một đứa bé sinh ra đã bị "tàn tật" - gọi con Vũ Hán là virus tàn tật là vì nó bị "error-correcting processes" trong phần RNA - Hãy tưởng tượng như một người mẹ khó sinh con vì bệnh tật tử cung.
Con Vũ Hán có tật nguyền và tật nguyền này có phải do con người làm ra bị lỗi lập trình hay do tự nhiên vẫn chưa biết.

Vì bị "tàn tật" error-correcting processes, do đó Vũ Hán nhân bản rất chậm - nếu so với flu virus thì nó nhân bản chỉ có 1/1,000 so với Type B Influenza.

Ông Putin muốn xác định Nga là quốc gia tin vào Đức Chúa Trời

No Comments

Dự thảo Hiến pháp sửa đổi mà Nga đang thông qua nêu rõ rằng người Nga "theo tín ngưỡng Chính Thống giáo và có niềm tin vào Đức Chúa Trời".

Đám cưới theo truyền thống của Chính Thống giáo ở Giáo đường Moscow 
Các điều khoản mới mà tổng thống Vladimir Putin đề xuất đã nhanh chóng được Viện Duma Nga bỏ phiếu thông qua sau lần đọc đầu tiên.
Tuần sau, Duma sẽ có thêm hai lần đọc để thông qua 24 trang sửa đổi mà Tổng thống Putin đề xuất, theo lời Chủ tịch Viện Duma Quốc gia, Vyacheslav Volodin nói hôm 02/03.
Các báo Nga, như tờ Moscow Times nói ông Putin, 67 tuổi, sau 20 năm cầm quyền đang muốn trở về truyền thống.
"Là người bảo vệ truyền thống Nga, ông tìm kiếm sự ủng hộ cho việc cổ vũ các giá trị đối nghịch với Phương Tây, và đi vào hướng bảo thủ," theo trang Moscow Times.

Thụy Điển: Chuyển mình ngoạn mục nhờ bỏ CNXH những năm 1980

No Comments

Ai cũng nghĩ Thụy Điển là một quốc gia xã hội chủ nghĩa tiên tiến, Mỹ cũng muốn học theo. Tuy nhiên sự thật về nền kinh tế và cơ chế thu thuế của quốc gia này sẽ khiến bạn vô cùng ngạc nhiên.
Có những người cho rằng chủ nghĩa xã hội sẽ là giải pháp tốt hơn chủ nghĩa tư bản. Họ không nói về chủ nghĩa xã hội áp bức kiểu Nga, thất bại kiểu Venezuela hay đóng kín kiểu Cuba hay Bắc Hàn, mà là Chủ nghĩa xã hội “đích thực”, Chủ nghĩa xã hội dân chủ, như hệ thống đang được thực hành tại bán đảo Scandinavia, ở Thụy Điển hay Đan Mạch.
Theo một khảo sát của hãng Gallup công bố hồi tháng 8 vừa qua, có ít hơn 45% người trẻ Mỹ thích chủ nghĩa tư bản, trong khi đó tỷ lệ người trẻ tuổi tại nền kinh tế tư bản lớn nhất thế giới đánh giá tích cực về chủ nghĩa xã hội là 51%. 

Kỷ vật và những điều nhỏ nhặt

No Comments


Hắn đến Pairs lần này với quyết tâm dành thời gian để đi săn lùng một vật, đó là đồng bạc hoa xòe. Đã nhiều lần hắn tìm mua ở nhà, nhưng chưa thấy đồng nào thật, chỉ toàn đồng giả. May chăng ở xứ sở này còn sót lại thứ đó. Lần trước đến đây đi thăm bảo tàng , hắn mới biết xứ sở này lưu giữ nhiều cô vật của quê hương hắn hơn chính quê hương hắn. Từ chiếc gươm của Thành Thái đến chiếc áo bào của tổng đốc Nguyễn Tri Phương và vô vàn những di tích khác của quê hương hắn nằm ở đây.

Ngày bé mỗi lần hắn ho, bố hắn sốt sắng lấy thuốc cho uống, mẹ đi mua lá xông. Khi xông xong bố còn chưa an tâm, bố lấy đồng bạc hoa xòe mà bố cất kỹ mang ra đánh gió. Đồng bạc gói trong khăn mùi xoa có ít tóc rối của mẹ. Mỗi lần mẹ chải đầu lên trên một tờ giấy trắng, những sợi tóc rơi trên đó được bố gom lại dắt trên vách cửa mắt cáo ngăn phòng khách. Để khi nào cần dùng đánh gió. Tối rối, gừng, rượu , trứng luộc, đồng bạc là thứ hỗn hợp để trị bệnh cảm gió.

 Hắn sợ xông, sợ đánh gió, sợ uống thuốc. Thuốc thì đắng, xông thì nóng ngạt thở, đánh gió thì bố cứ vừa miết cái túi khăn mùi xoa đựng thứ hỗn hợp đó lên hai thái dương, nóng ơi là nóng. Muốn giẫy ra thì bố ghì lấy miết lấy miết để. Vừa miết bố vừa mắng vì tội phong phanh ra gió nghịch.

Dường như trong mấy anh em, thể chất hắn là yếu nhất, da sạm, mắt vàng. Động tí là ho, là sốt. Lạnh một chút, giở trời một chút là ốm ho sù sụ. Sợ nhất mỗi lần đánh gió, bố cạo trên lưng. Hăn rên - bố ơi đau quá. Bố hắn mắng - phải mạnh thế mới ra được chất độc, lần sau chừa đừng ngủ dậy là tung chăn phong phanh chạy ra đường nữa con ạ.





Khi bố hắn mất, đồng bạc cũng chả thấy đâu, rồi cái đồng hồ Odo 10 gông cũng chả thấy đâu, cái quạt Mareli cũng chả thấy đâu nốt. Cái quạt thì hắn nhớ mang máng thằng út mang đi bán thì phải. Tệ lắm, cái thằng nhà có gì xểnh cái là đem bán. Nó chả có khái niệm gì về kỷ vật của gia đình cả.

Hắn vừa đi vừa nhủ khi có tiền, sẽ tìm mua lại dần những thứ đó, những thứ y hệt hồi bố hắn còn sống, hắn sẽ treo ở đúng vị trí trong ngôi nhà như trước kia. Mà chán thật, chả phải đồ vật, mà ngay cả ngôi nhà ở con ngõ nhỏ ấy mấy lần cũng có ý kiến bán để chia. May là giờ ngôi nhà vẫn còn, không thì mua đồ vật cũ đã chết mệt chứ đừng nói mua lại cả một ngôi nhà.

Ca khúc cho ngày 14.2 ( 2)

No Comments


Tú Minh và “Hãy cứ là tình nhân”
Tú Minh học chơi dương cầm từ khi lên 8 tuổi, rồi học nhạc cổ điển với nhạc sĩ Hồ Đắc Thủy Hoằng và học với nhạc sĩ Trần Trịnh một thời gian ngắn và với một số nhạc sĩ khác. Cô tốt nghiệp ngành kế toán và làm việc trong lĩnh vực này đã hơn 20 năm . Năm 2001, cô kết hôn với người chồng thứ hai là nhạc sĩ Trần Quảng Nam, tác giả của ca khúc “Mười năm tình cũ” nổi tiếng. Tú Minh cho biết cô đã bắt đầu sáng tác nhạc từ năm 16 tuổi, khi mới biết yêu. “Hãy cứ là tình nhân” là nhạc phẩm đã làm cho cô nổi tiếng trong cộng đồng người Việt ở hải ngoại và từ sáng tác rất thành công này, cô đã chuyển sang đề tài xã hội với ca khúc “Nhà trống quá chị ơi” nói về thảm cảnh những cô gái miền Tây phải lấy chồng xứ xa như Hàn Quốc, Đài Loan và đề tài tôn giáo với thiền ca “Có có không không”.
 Tú Minh & Chồng 

Cô đã sáng tác ca khúc “Hãy cứ là tình nhân” ngay sau khi cuộc hôn nhân đầu tiên tan vỡ, nói lên nỗi khát khao giữ vẹn một tình yêu say đắm qua bao tháng năm. Tình yêu buổi ban đầu sẽ tàn lụi trong cuộc sống chung của vợ chồng, trong những sinh hoạt buồn tẻ, nhàm chán theo thói quen của mỗi ngày như nhà văn Ý Luigi Pirandello đã viết trong truyện ngắn “Vòng hoa”: “Đùa giỡn với tình yêu từ trên một ô cửa sổ khi người ta mới 18 tuổi là chuyện khác hẳn với việc sống trong thực tế phũ phàng hàng ngày, khi mà ngọn lửa tình đầu tiên đã dịu đi và sự buồn chán của chuỗi ngày, ngày nọ hết ngày kia, bắt đầu…”. Hai kẻ yêu nhau chỉ nên mãi mãi là tình nhân của nhau để có được những “tháng ngày hoa mộng, để hẹn hò yêu đương và khắc khoải chờ nhau”.