Thử gõ cụm từ “buồn như con chuồn chuồn” lên Google, có tới gần
200.000 kết quả với đủ sắc diện của nỗi buồn, phần lớn là của người
trẻ. Vì sao? Thử đọc bài viết của một người trẻ viết về nỗi buồn của
giới mình...
Tôi đọc ở đâu đó rằng con người thường rất bi quan,
họ nhìn thấy một vệt mực trên tờ giấy vậy là chỉ còn biết chú tâm vào
cái vệt sẫm màu đó mà không còn thấy tờ giấy trắng nữa. Vệt mực chỉ là
1% so với 99% của tờ giấy trắng, nhưng nhiều người nghĩ sự “trắng” ấy
là điều bình thường nên không để tâm, chỉ có vệt mực sẫm mới nổi bật và
quan trọng. Kết quả là trong cuộc sống của bao người, thay vì nhìn vào
99% nhịp đời êm đềm thì họ lại cứ xoáy vào 1% tuyệt vọng.